Friday, April 11, 2014
0

Vô tình đọc được đoạn hội thoại trong Alice in Wonderland:



- “Tôi phải đi con đường nào?”

- “Cô muốn đi đâu?”

- “Tôi không biết.”

- “Thế thì cô đi con đường nào cũng vậy thôi.”

Rồi tôi lại thất thần quay sang hỏi mình:

- “Mày muốn đi đâu?”

- “Tao không biết nữa.”

- “Thế thì đi con đường nào cũng vậy thôi, cứ chọn cái thích nhất trong những cái có thể, đi thử, nếu sai thì quay lại mà rẽ hướng khác.”

- “Nhưng thời gian là có hạn?”

- “Đi đi, còn hơn là để thời gian chết.”

- “Ờ, sẽ đi, nhưng chưa phải bây giờ. Tao cần chuẩn bị hành lý đã, khi nào đủ tao sẽ đi.”

- “Đừng mãi chần chừ như thế. Thời gian là có hạn.”

Tự chính mình cứ quẩn quanh trong câu hỏi: “Mình thật sự thích gì?” “Mình thật sự muốn gì?” hay “Mình nên chọn con đường nào?” Đó là câu hỏi cứ kéo dài vô tận, những câu hỏi loanh quanh đầy bế tắc. Cũng chính vì bản thân không biết mình thích gì, nên tôi lại càng không dám làm bất cứ gì nữa, cứ ngồi đó, miệng thì ông ổng kêu không ngớt: “Tôi thích gì?” “Tôi thật sự thích gì?” Có vài người bạn hỏi tôi rằng: “Em định làm gì chưa?” Tôi lại bảo “Em không biết”. Và đổi lại là tiếng cười: “Phải đi thì mới biết là mình nên đi đâu em ạ.”

Tôi lại im lặng. Tôi lại ngẫm nghĩ. Và sau cùng tôi cũng tìm ra, tôi định cho riêng mình một khoảng thời gian được coi như là “gap year”, có lẽ khoảng 1 năm gì đó. Tôi sẽ đi và đi, tôi sẽ không làm gì hết, nhưng ít nhất, tôi sẽ không ngồi im một chỗ mà kêu ông ổng như bây giờ. Tôi sẽ đứng lên, bước đi đi, đi để hiểu hơn về tất cả mọi thứ, đi để được trưởng thành, và đi để biết được mình thật sự yêu thích cái gì.

Tôi biết vào thời điểm này, có rất nhiều người trẻ cũng y chang như tôi, họ cảm thấy bất lực, họ cảm thấy thất bại, họ cảm thấy mông lung và họ cảm thấy tương lai thật mờ mịt. Tôi không khuyên họ nên thế này hay thế khác, bởi đây chỉ đơn giản cách nghĩ của riêng tôi, một đứa cũng đang khủng hoảng nghiêm trọng.

“Bạn đừng ở đó, như tôi đã từng ở đó, miệng không ngừng than thở và tự vấn nữa. Hãy đứng lên, làm gì đó, bất cứ gì đó mà bạn thấy mình thích nhất, tự bản thân bạn thấy đáng làm nhất vào thời điểm này. Và cứ làm thôi.”

Bạn thấy mình nên trau đồi kiến thức, hãy tranh thủ đọc thật nhiều sách.

Bạn thấy ngoại ngữ của mình chưa ổn, hãy tranh thủ  học.

Bạn thấy kĩ năng mềm của mình chưa tốt, hãy tìm đọc thêm sách, trau đổi kĩ năng giao tiếp, thuyết trình, đàm phán… và nếu có điều kiện, hãy tham gia vài lớp học kĩ năng mềm.

Nếu bạn thấy muốn hiểu thêm về một cái gì đó, bạn hãy thử bằng cách đọc sách, tham gia vài cài hội thảo hay đơn giản là trao đổi với bạn bè để tìm được người  có kinh nghiệm trong lĩnh vực đó.

Vậy đấy, nếu bạn thấy mình thiếu gì thì nên bổ sung cho thật đủ, vì những điều ấy, sau này bạn ít nhất sẽ cần dùng đến cho dù bạn chọn bất cứ nghề nào trên đời. Đừng ngồi im bất động, đừng nằm đó không nhúc nhích, còn miệng thì cứ ông ổng than thở về một tương lại mờ mịt, than thở sao tôi không đủ may mắn để tìm được cho mình đam mê, hay nghề nghiệp phù hơp. Nếu bạn cứ ngồi đó thì có lẽ tới chục năm sau, bạn vẫn mãi quanh quẩn trong cái vòng tròn của những câu hỏi: “Tôi thật sự thích gì?” “Tôi thật sự muốn gì?” mà thôi.

Cứ đi đi bởi whatever will be, will be.

Cứ đi đi bởi đường ở dưới chân mình.

Cứ đi đi rồi sẽ đến.