Wednesday, April 9, 2014
0

Mẹ ơi! Tết này con không về
Lời tựa: “Với những người xa quê, thì nỗi buồn lớn nhất là không được về nhà vào dịp tết. Tết đối với người Việt Nam là dịp mọi người sum họp, đoàn tụ bên gia đình, bạn bè. Tết ở xứ sở Kim Chi tuy có giống bên Việt Nam nhưng lại không quan trọng và ý nghĩa bằng. Hòa chung với không khí đón xuân của các du học sinh là nỗi nhớ nhà, nhớ bạn bè và với mình là nhớ mẹ, nhớ những kỉ niệm thời ấu thơ khi tết về. Mình xin chia sẻ với các thính giả những tâm sự và qua đây mình muốn gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến cha mẹ, bạn bè và các thính giả blogradio một năm mới nhiều niêm vui, sức khỏe, may mắn và hạnh phúc…”



“Con biết xuân này mẹ chờ tin con
Khi thấy mai đào nở vàng bên nương”

Một mùa xuân nữa lại đến rồi. Những ngày này chắc hẳn bên Việt Nam lạnh và chợ Tết tấp nập, vui nhộn lắm phải không mẹ? Nhiều lúc con thèm được cái cảm giác giá buốt nơi đầu ngón tay trong những ngày mẹ đi cấy, thèm những bữa cơm đạm bạc nhưng đầm ấm bên bếp lửa mùa đông những lúc xế chiều, thèm nghe tiếng gọi của mẹ, nhớ lắm mẹ ơi!

Xuân này con không về, không được cùng mẹ trang hoàng nhà cửa, không được chở mẹ đi chợ tết, mua quất, không được gói bánh chưng giúp mẹ, không được cùng bố đi chọn những cành đào trên nương để cắm vào lọ lục bình ngày tết. Con biết bố mẹ và mọi người ở nhà sẽ nhớ con nhiều lắm! Tết này nhà mình đã có thêm thành viên mới, mẹ sẽ đỡ vất vả hơn khi phải chuẩn bị tết. Bữa cơm gia đình cũng đầm ấm hơn vì có bàn tay chuẩn bị của hai người phụ nữ phải không mẹ. Đại gia đình nhà mình năm nay chắc vui lắm đây mẹ nhỉ. Mấy đứa trẻ con sẽ thi nhau bi bô, cười đùa với quần áo mới. Con thích nhất là cảnh mấy đứa nó líu ríu nhau khi đi chúc tết, đứa nào cũng đáng yêu với quần áo đẹp, với phong bao lì xì và những đôi má hồng.

Tết về! Là cái khoảnh khắc Xuân sang, là lúc đất trời chuyển mình. Và một năm nữa đã qua đi. Mưa phùn nhè nhẹ rơi, không có cái mùi ngai ngái như những cơn mưa đầu hạ, nhưng chứa chan trong đó cái ngọt mát riêng của một mùa Xuân đang tới. Tết về làm con nhớ đến những ngày thơ ấu, cái thủa còn cắp sách đến trường chỉ mong ngày tết để được đi chơi, đi sắm tết, đi xem hội xuân.

Tết về làm con nhớ đến cảnh làng xóm dường như rộn ràng hơn, nhộn nhịp hơn với tiếng bước chân người chuẩn bị hàng đi chợ tết, rồi đến những tiếng í ới rủ nhau đi chợ xuân, đến những tiếng rao, thớt lách cách vang lên nhộn nhịp như một bản hòa tấu ngày xuân mới bắt đầu.



Con nhớ những ngày giáp tết, được đi chợ xuân, được ngắm hoa huệ nở sớm, những cành đào, những chậu mai vươn mình thức dậy sau giá lạnh mùa Đông. Con nhớ những gánh hàng rong ngày tết sặc sỡ nhiều màu, những con tò hè, những trái bóng bay đến những hàng bánh nóng hổi. Con nhớ hàng rau, những hàng cá, nhớ đến những người mẹ, những người chị tất bật mưu sinh những ngày cuối năm. Chợ tàn nhưng đâu đó vẫn vảng vất sót lại bóng dáng ai đó bên gánh rau ngày cuối năm khi nắng chiều vội vã đi qua.

“Giọt nắng vàng rơi, rơi bên chợ chiều
Giọt nắng vội vã trôi nhanh như đời người
Dáng mẹ tôi lieu xiêu chợ chiếu
Bóng mẹ tôi gầy hao trong chợ đời”

Tết về làm con lại nhớ đến bếp lửa hồng với nồi bánh chưng đang bốc khói nghi ngút. Những chiếc bánh chưng nóng hổi, những củ khoai, sắn nướng thơm phức được vui vào bếp khi trông nồi bánh cho mẹ và con biết rằng năm nay mẹ sẽ lại phải thức một mình để trông nồi bánh. Con nhớ những ngày mồng một đầu năm mới cùng mẹ làm nấu xôi, nấu chè và làm thịt gà cúng ông bà tổ tiên, nhớ đến cảm giác khi mà 7h sang chạy ra đường vẫn chưa có ai, được tận hưởng không khi vắng lặng, được ngắm những cánh đồng lúa xanh mơn mởn, những con đường quanh co lặng lẽ trong nắng sớm, những mái nhà tranh lấm tấm vàng làm cho con liên tưởng đến những câu thơ trong bài “mùa xuân chín” của Hàn Mặc Tử: “Trong nàn nắng ửng khói mơ tan. Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng. Sột soạt gió trêu tà áo biếc. Trên giàn thiên lý bóng xuân sang”.

Tết đến, Xuân về với bao người là niềm vui, là hạnh phúc nhưng với con nó lại kèm theo cả một chút nỗi buồn đang xâm lấn. Bởi con biết rằng cứ mỗi mùa Xuân đến là mẹ lại thêm một tuổi, là mẹ lại già đi, tóc mẹ lại bạc thêm, là những ngày tháng con được ở bên mẹ bị ngắn lại, sức khỏe và tuối xuân của mẹ lại bị mùa Xuân mang đi mất, là chữ hiếu của con chưa tròn, làm nỗi buồn trong dâng đầy khi tết này con không được ở bên mẹ. Tết về làm cho con thấy sợ mùa Xuân, sợ những ngày tháng nhẫn lại trôi qua nhanh quá và con cầu chúc cho bố mẹ luôn mạnh khỏe khi mùa Xuân này con không có nhà.

Mẹ biết không con rất sợ mùa xuân
Khoác tấm áo thời gian lên tuổi trẻ
Mai nở vàng bao lần con trách khẽ
Cánh én nào về lặng lẽ héo lòng con

Mùa xuân đẹp làm đầy mảnh trăng non
Con lại sợ chẳng tròn câu hiếu thảo
Khi sức khoẻ mẹ mùa xuân đã cướp ráo
Bỏ lại là... phiền muộn với nỗi đau

Mùa xuân vô tình, hời hợt biết bao
Trút lên vai những nhọc nhằn mẹ gánh
Chợ đời xa nên thân cò mỏi cánh
Chỉ mong sao con lành mạnh hơn người

Nhưng mẹ ơi, con chẳng thể vui cười
Khi mùa xuân lại về trên tóc mẹ
Dẫu thế gian cho rằng xuân tươi trẻ
Còn với con xuân bạc trắng như vôi

Mẹ biết không con sợ phận mồ côi
Phía chân đồi rồi hoàng hôn sẽ lặn
Mùa xuân nhẫn tâm đem mẹ làm quà tặng
Cho cát bụi mây trời, cho hoang vắng thời gian

Con sợ lắm, sợ mùa xuân sẽ mang
Những muộn màng con chưa một lần đền đáp
Nhuộm thời gian làm tóc mẹ bạc màu

   Gửi từ Phạm Ngọc Giao - Korea


Tôi yêu ngày Tết quê tôi!

Một mùa xuân nữa sắp về - rồi một mùa xuân lại qua đi
Lòng người như ngập tràn trong niềm vui mới – rồi đời người lại ngậm ngùi qua đi
Nhưng sẽ còn mãi những giây phút nồng nàn và những ký ức lắng đọng nơi trái tim mỗi người!

Tôi yêu ngày Tết quê tôi!
Yêu cái âm hưởng của phút giao mùa
Yêu những màn pháo hoa sáng lóa, rạo rực lòng người
Yêu giây phút thiên nhiên, đất trời, con người hòa quyện trong niềm hân hoan đón chào năm mới
Yêu cái khoảnh khắc thời gian trôi qua nhưng yêu thương như không hề thay đổi!

Tôi yêu mùa xuân xanh mơn mởn trên từng ruộng mạ
Yêu màu rực rỡ của chợ hoa ngày Tết
Yêu sự mạnh mẽ vươn mình của những chồi non!

Tôi yêu những gánh lá dong ngày giáp Tết
Yêu các bà các cô tấp nập gạo đỗ gói bánh chưng
Yêu cả các em nhỏ xúng xính trong quần áo mới.

Tôi yêu…!

Mùa xuân lại về rồi mẹ ạ!

Mấy ngày này đi đường mọi người náo nhiệt quá, nhà nhà, người người dần đua nhau sắm Tết. Nhà mình chẳng cần sắm như vậy đâu mẹ nhỉ, con không cần đồ mới, không cần những gì trang hoàng lộng lẫy, con chỉ cần một cái Tết như bao năm, đậm đà, đầm ấm và rộn ràng!

Mẹ ơi, con yêu ngày Tết lắm! yêu cái không khí ngày 30 bố cùng các chú mổ con lợn còi làm món ăn chủ đạo trong mấy ngày Tết. Con chẳng thích ăn thịt lợn nhưng con lại thích cảnh được cầm cái đuôi lợn dung dăng khắp xóm, cứ như vậy con thấy mình vẫn vô tư và ngơ dại như ngày nào, vẫn hớn hở như những ngày là “cái Tí” của mẹ.

Năm nay nhà mình sẽ lại gói bánh mẹ nhỉ, con cũng sẽ bon chen làm “thợ gói” nữa nhé! Nhớ mấy năm về trước ông luôn làm “đạo diễn”, bố mẹ với con chỉ làm chân sai vặt, vậy mà “mấy cái mùa xuân” qua, ông đã làm “khán giả” để cổ vũ bố con mình “múa bánh”. “Thợ bố - thợ mẹ - thợ con” cùng nhau chung sức tuy bánh không vuông và đẹp nhưng nhân vẫn rất đậm đà, ngon như bánh ông gói, đó là món bánh ngon nhất mà con từng được ăn, mặn mà và ấm áp lắm!

Con nhớ những đêm bố con ngồi trông nồi luộc bánh, hình ảnh của bố như “người gác cổng” trong phim Thor, vững chãi và chắc chắn bao nhiêu, thì bên kia con lúc hớn hở, hát hò rồi lại ngủ gật từ bao giờ chẳng biết. Biết là như thế nhưng năm nào con cũng xung phong trông bánh, để rồi bố vẫn phải thấp thỏm dõi theo. Con tự nhủ tới khi nào con mới làm bố mẹ yên tâm?!

Con thích nhất đêm 30,  bố mổ thịt gà cúng giao thừa còn con đảm nhiệm nồi xôi. Cứ đùa với mẹ rằng “con nấu xôi ngon thế nhỡ sau này thất nghiệp mẹ sắm cho con cái chõ nhé, con ra bán xôi ở cổng trường. hì hì”. Nói trước thế có vận vào người không mẹ? ra trường nửa năm rồi mà con vẫn “sung sướng được ở nhà với mẹ”. Nhưng so với bốn năm xa nhà, chút thời gian đó chẳng thấm vào đâu, con có nên cám ơn cuộc đời vì đã cho con được ở bên gia đình nhiều hơn những bạn khác?! Mỗi giây phút qua đi con lại nhận ra nhiều điều, con thấy tiếc nuối những gì mà mình đã bỏ lỡ, điều đó càng làm con thêm yêu cuộc sống hiện tại hơn, con trân trọng và thỏa mãn với những gì mình đang có và con cũng không quên nhiệm vụ cố gắng hết sức mình để mọi thứ tốt đẹp hơn.

Bao lâu rồi con cũng không nhớ nữa, chỉ biết rằng mỗi năm khi gần tới giao thừa mấy bố con lại bê mâm lễ xôi - gà - rượu ra Đình làng thắp hương, ở đó có các ông, các bà, chú bác… đông vui quá bố nhỉ! Giây phút đón giao thừa cùng xóm làng tại một nơi thanh cao và linh thiêng như thế con cảm thấy cuộc sống thật an bình. Con thầm cám ơn và nguyện cầu đất trời sẽ lại ban cho làng ta một năm mới an lành và đầm ấm!



Khi tiếng trống Đình vang lên, một năm mới đã về, người người ngập tràn trong niềm hân hoan và những lời chúc tụng ý nghĩa nhất. Con lại hí hửng nhận lộc mà các cụ mừng tuổi năm mới, con nhận lộc cho ông bà, cho bố mẹ, cho chúng con và cả Nghé bé với Mèo Chii nữa. Con mong những chiếc kẹo này sẽ mang lại sức khỏe cho ông bà, sự ngọt ngào mãi trong tình yêu của bố mẹ, chúng con luôn đoàn kết đùm bọc nhau, rồi chị Nghé sẽ vẫn ngoan và đáng yêu như thế, em Mèo Chii chóng lớn hơn. 

Năm mới, thật là thích bố nhỉ! Bố với chị thì điềm đạm đi sau, còn con tung tăng, vung vẩy cái mâm về nhà, con gái lớn mà vẫn như con nít, nhưng con yêu giây phút này lắm bố à! Vì trong vòng tay của bố mẹ chúng con mãi vẫn là trẻ con, những đứa trẻ to xác…

Con thích Tết lắm! dù đã lớn nhưng ngày Tết trong con vẫn như ngày xưa. Ngày xưa nhỏ tí, chỉ biết Tết là được lì xì, được xúng xính trong quần áo mới, được mẹ cho đi hội xuân, được ăn quà… Bây giờ con còn yêu Tết hơn, vì thời gian làm con nhận ra Tết là lúc cả nhà mình được đoàn viên, là lúc bố mẹ, anh chị được nghỉ ngơi thư giãn, một kỳ nghỉ giữa những ngày mùa bận rộn.

Con thích mâm cỗ ngày Tết, không phải vì mâm cỗ thật to, có thật nhiều món ngon, chỉ đơn giản đó là ngày bố với mẹ cùng vào bếp! chỉ vậy thôi, đó là những món ăn ngon nhất cuộc đời!

Mẹ ơi, nhưng sao đôi lúc con lại không mong đến Tết?!
Tết đến rồi Tết lại đi
Chỉ còn lại sợi bạc trên tóc bố
Những vết nhăn trên trán mẹ
Và thật nhiều suy nghĩ trong con…

Cả cuộc đời bố mẹ đã hi sinh vì chúng con, những hi sinh thầm nặng không gì tả hết. Con cám ơn bố mẹ đã đưa con đến với cuộc đời, đã yêu thương con tới ngày hôm nay và dạy con biết yêu cuộc đời. Theo năm tháng chúng con lớn lên nhưng nỗi lo của bố mẹ vẫn chưa bao giờ hết, tình yêu của người vẫn ngày một nhân lên. Lời cảm ơn là không bao giờ đủ, và con biết bố mẹ cũng không cần lời nói đó. 

Suy nghĩ tích cực và sống tốt hơn, được không mẹ?!

Bước sang năm mới con gửi lời chúc ấm áp nhất tới bố mẹ yêu! Chúc bố mẹ của con mãi luôn vui vẻ và mạnh khỏe! con không biết phải nói lên tình cảm của mình thế nào, con sẽ hành động nhé, con hi vọng trong trái tim của bố mẹ chúng con sẽ mãi là niềm vui và niềm tự hào!

Con yêu bố mẹ!

 Gửi từ Trang Tư Vũ <trangtu2510@>